41 (16) Một lần kia, tôi nhìn thấy một đầy tớ của Chúa gặp nguy cơ sắp phạm tội trọng. Tôi liền kêu nài Chúa đoái thương đổ xuống trên tôi mọi hình hoả ngục và tất cả những đau khổ Người muốn để vị linh mục này được giải thoát và được cất khỏi dịp tội. Chúa Giêsu đã nhậm lời, và ngay lúc ấy, tôi cảm nhận có một mão gai trên đầu. Những chiếc gai độc dữ đâm phập vào đầu tôi đến tận óc não. Cơn đau kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ; người đầy tớ của Chúa được cứu thoát khỏi tội, và linh hồn ngài được mạnh mẽ nhờ một hồng ân đặc biệt của Chúa.
42 Một lần kia, vào ngày lễ Giáng Sinh [năm 1928], tôi cảm nghiệm được quyền toàn năng và sự hiện diện của Thiên Chúa bao bọc tôi. Và một lần nữa, tôi trốn tránh cuộc hội kiến nội tâm với Chúa. Tôi xin phép Mẹ Bề Trên ban phép cho tôi đi Jozefinek [28] để thăm các chị em ở đó. Mẹ Bề Trên đồng ý, và chúng tôi khởi hành ngay sau bữa trưa hôm đó. Các chị đứng chờ tại cổng tu viện trong lúc tôi chạy về phòng để lấy áo choàng. Khi trở lại, lúc đi gần đến nhà nguyện nhỏ, tôi nhìn thấy Chúa Giêsu đang đứng ở ngưỡng cửa. Người phán với tôi: Con cứ đi, nhưng Cha sẽ lấy mất trái tim của con. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy không còn trái tim trong lồng ngực nữa. Các chị em quở trách vì đã muộn mà tôi còn chần chừ phía sau, thế là tôi nhanh chóng cùng đi với họ. Tuy vậy, một cảm giác nôn nao làm tôi khó chịu, và một nỗi thao thức kỳ lạ xâm chiếm linh hồn tôi, mặc dù không ai biết điều gì đang xảy ra, ngoại trừ một mình Thiên Chúa.
Sau khi đến Jozefinek được vài phút, tôi giục các chị, “Thôi chúng ta hãy trở về”. Các chị đòi ít là phải nghỉ ngơi một lúc, nhưng linh hồn tôi không tìm được một chút bình an. Tôi giải thích phải trở về trước khi trời tối; và bởi vì quãng đường khá xa, nên chúng tôi phải lập tức trở về. Khi gặp chúng tôi ở nhà ngoài, Mẹ Bề Trên hỏi: “Các chị vẫn chưa đi hay là đã về rồi vậy?”. Tôi thưa chúng tôi đã trở về bởi vì không muốn về lúc trời tối. Tôi cởi áo khoác và đi ngay vào nhà nguyện nhỏ. Ngay khi tôi vừa bước vào, Chúa Giêsu đã phán bảo: Con hãy đi gặp Mẹ Bề Trên và thưa rằng con đã về, không phải vì muốn về đến nhà trước khi trời tối, nhưng vì Cha đã lấy mất trái tim của con. Mặc dù điều này thật khó khăn đối với tôi, nhưng tôi cũng đi (17) gặp Mẹ Bề Trên và thành thật trình bày lý do vì sao tôi trở về sớm như vậy, và tôi xin lỗi Chúa về tất cả những điều đã làm phật lòng Người. Khi đó, Chúa Giêsu ban tràn đầy niềm vui cho tôi. Tôi đã hiểu ngoài Chúa, chẳng tìm đâu có được sự thoả nguyện.
43 Vào một kịp kia, tôi nhìn thấy có hai chị sắp sửa sa hoả ngục. Một nỗi đau kinh khủng xé nát linh hồn tôi; tôi cầu nguyện cùng Chúa cho các chị, và Chúa Giêsu phán với tôi: Con hãy đi gặp Mẹ Bề Trên và cho Mẹ biết hai chị ấy đang gặp nguy cơ phạm tội trọng. Ngày hôm sau, tôi thưa điều ấy với Mẹ Bề Trên. Một chị đã thành tâm thống hối, còn chị kia vẫn phải chiến đấu rất gian nan.
44 Một hôm Chúa Giêsu phán với tôi: Cha sắp sửa rời bỏ nhà này… bởi vì ở đây có những điều làm mất lòng Cha. Thế rồi Bánh Thánh ra khỏi nhà tạm và đến đậu trong tay tôi, và tôi vui mừng đưa Bánh Thánh trở lại nhà tạm. Sự kiện này tái diễn lần thứ hai, và tôi lại thực hiện như lần trước. Mặc dù thế, sự kiện vẫn tái diễn lần thứ ba, nhưng Bánh Thánh đã biến nên Chúa Giêsu sống động, Người nói với tôi: Cha sẽ không ở lại đây nữa đâu! Khi đó, một tình yêu mãnh liệt dành cho Chúa Giêsu bùng lên trong linh hồn tôi. Tôi thưa Chúa: “Còn con, lạy Chúa Giêsu, con sẽ không để Chúa lìa khỏi nhà này”. Và một lần nữa, Chúa Giêsu biến đi trong khi Bánh Thánh lưu lại trong tay tôi. Tôi lại đặt Bánh Thánh vào chén thánh và khoá lại trong nhà tạm. Chúa Giêsu đã ở lại với chúng tôi. Tôi phải làm ba ngày chầu kính để đền tạ Chúa.
45 Một lần kia, Chúa Giêsu phán bảo tôi: Con hãy thưa với Mẹ Tổng Quyền [Michael] rằng trong nhà này… có tội như thế như thế đang xảy ra… làm đau lòng và xúc phạm đến Cha hết sức. Tôi đã không trình bày điều ấy ngay với Mẹ Bề Trên, nhưng vì Chúa bắt tôi phải chịu sự bồn chồn, không cho tôi trì hoãn thêm một phút giây, nên tôi liền viết thư cho Mẹ Tổng Quyền, và sự bình an trở lại với linh hồn tôi.
46 Tôi thường cảm nhận cuộc Thương Khó của Chúa Giêsu trong thân xác tôi, mặc dù người khác không nhận ra được điều này, và tôi vui mừng vì Chúa Giêsu đã muốn như vậy. Nhưng điều này chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn. Những đau khổ này làm bùng lên nơi linh hồn tôi một tình yêu đối với Thiên Chúa và các linh hồn bất tử. Tình yêu chịu được mọi sự, tình yêu mạnh hơn sự chết, tình yêu không sợ hãi gì cả…
(18) + Ngày 22 tháng 2 năm 1931
47 Vào buổi tối, lúc đang ở trong phòng, tôi được nhìn thấy Chúa Giêsu trong y phục màu trắng. Một tay Người giơ lên trong tư thế ban phép lành, tay kia chạm vào ngực áo. Từ phía dưới trang phục, hơi chếch một bên ngực, phát ra hai luồng sáng lớn, một màu đỏ, và một màu xanh nhạt.
Trong thinh lặng, tôi chăm chú chiêm ngắm Chúa; linh hồn tôi bàng hoàng trong niềm kính sợ, nhưng cũng dạt dào hoan lạc. Sau một lúc, Chúa Giêsu phán bảo tôi: Hãy vẽ một bức hình theo như mẫu con nhìn thấy, với hàng chữ: Lạy Chúa Giêsu, con tín thác nơi Chúa. Cha ước mong bức hình này được tôn kính, trước là trong nhà nguyện của các con và [sau đó là] khắp thế giới.
48 Cha hứa rằng linh hồn nào tôn kính bức hình này sẽ không bị hư mất. Cha cũng hứa cho họ vinh thắng những kẻ thù ngay trên thế gian này, nhất là trong giờ lâm tử. Chính Cha sẽ bảo vệ họ như vinh quang riêng của Cha.
49 Khi trình bày điều này với cha giải tội, [29] tôi được trả lời rằng: “Điều ấy chỉ về linh hồn chị. Chắc chắn chị hãy vẽ hình ảnh Chúa vào linh hồn chị”. Và khi ra khỏi toà giải tội, tôi lại được nghe những lời sau đây: Hình ảnh của Cha đã có trong linh hồn con rồi. Cha ước ao có một lễ kính thờ Lòng Thương Xót của Cha. Cha muốn bức hình này, bức hình được con vẽ bằng một cây cọ, sẽ được làm phép trọng thể vào Chúa Nhật đầu tiên sau lễ Phục Sinh; Chúa Nhật đó sẽ là ngày lễ kính Lòng Thương Xót của Cha.
50 + Cha ước mong các linh mục hãy rao giảng về Lòng Thương Xót khôn lường của Cha cho các tội nhân. Đừng để họ sợ hãi không dám đến gần bên Cha. Những ngọn lửa thương xót đang bừng cháy trong Cha – kêu gào đòi được phung phát; Cha muốn trào đổ cho các linh hồn này.
Chúa Giêsu than thở với tôi: Sự hoài nghi của các linh hồn đang xé nát lòng Cha. Sự hoài nghi của một linh hồn ưu tuyển còn làm Cha đau đớn hơn nữa; mặc dù Cha dành cho họ một tình yêu vô hạn, nhưng họ vẫn không tín thác vào Cha. Thậm chí cái chết của Cha mà vẫn không đủ với họ. Khốn cho linh hồn nào lạm dụng những ân sủng này.