1. Xin nhập hội hy sinh hãm mình cầu nguyện cho các linh hồn.2. Xin lễ và dự lễ mỗi tuần cầu cho các linh hồn.
3. Xin lễ hằng tháng cho họ nếu có thể được.
4. Xin lễ là cách tốt nhất, hiệu nghiệm nhất. Những ai không thể xin lễ cho họ thì nên dự lễ càng nhiều càng tốt cho họ.
Một người chồng trẻ, làm lương rất ít, đã nói với người viết rằng: “Vợ tôi chết mấy năm trước. Tôi xin được có 10 lễ cho vợ tôi. Sau đó tôi không xin được nữa, nên đã dự 1000 lễ cầu cho vợ tôi.”
5. Lần hạt (sẽ được ân xá), đi đàng Thánh giá (cũng được rất nhiều ân xá), đây là cách tốt nhất để cầu cho các linh hồn.
Thánh John Massias, như chúng ta thấy, Người đã giải thoát được hơn một triệu các linh hồn, phần chính là lần hạt. Người đã dâng các ân xá đó cho các linh hồn.
6. Còn một cách khác cũng dễ dàng và đầy đủ ý nghĩa là nói những lời kinh ngắn gọn nhưng rất nhiều ân xá và dâng các ân xá đó cho các linh hồn. Nhiều người đã nói thành thói quen từ 500 cho tới 1000 lần mỗi ngày lời nguyện này. “Lạy Trái Tim Chúa Giê-su, con đặt niềm tin cậy nơi Chúa.” Chỉ một lời ngắn gọn thôi cũng đủ làm giảm bớt những đau khổ cho các linh hồn dưới luyện ngục. Ai nói 1000 lần mỗi ngày sẽ được 300.000 ngày ân xá. Với con số này chúng ta sẽ cứu được bao nhiêu linh hồn. Và nếu như ngày cuối của chúng ta không phải là ngày này, năm này hoặc 50 năm sau thì có phải là chúng ta sẽ phí phạm bao nhiêu thời gian khi chúng ta không dùng những lời nói này? Như vậy chúng ta mất biết bao nhiêu ơn sủng mà đáng lý chúng ta được hưởng.
Chúng ta có thể và rất dễ dàng nói những lời này 1000 lần mỗi ngày, hoặc giả không nói được chừng đó thì xuống 500 hoặc 200 lần.
Còn một cách khác có sức mạnh hơn, là đọc: “Lạy Cha hằng sống, con dâng Cha máu rất châu báu của Chúa Giê-su, hợp với các thánh lễ dâng trên bàn thờ khắp nơi trên thế giới để cầu xin cho các linh hồn nơi luyện tội.” Thiên Chúa đã chỉ cho bà Thánh Gertrude, hằng hà sa số các linh hồn được rời khỏi địa ngục về Thiên Đàng, vì lời kinh nguyện ngắn gọn này, đó cũng là lời nguyện mà vị Thánh này khi còn sống luôn luôn cầu nguyện.
7. Những việc làm được bao gồm trong sự dâng hiến có ý chỉ cho các linh hồn, đó là những hy sinh hãm mình.
SỰ BỐ THÍ RẤT GIÚP ÍCH CHO CÁC LINH HỒN
Thánh Martin đã cho một người nghèo nửa tấm áo của người đang mặc. Sau đó Thiên Chúa hiện ra và cám ơn ông, lúc đó ông mới biết người nghèo đó không ai khác hơn là Chúa Giê-su.
Ông Jordan dòng Dominican không bao giờ từ bỏ việc bố thí nào khi nhân danh Thiên Chúa. Một ngày kia bở quên cái bóp ở nhà (lúc đó còn là học sinh),có một người nghèo tới xin bố thí vì tình yêu Thiên Chúa. Thay vì từ chối, ông cởi sợi dây nịt quý giá đeo ở lưng ra, đó là sợi dây ông đã được giải thưởng, và đưa cho người nghèo khó kia. Sau đó vô nhà thờ thấy sợi dây nịt thắt ngang lưng tượng chịu nạn trên tường. Nhờ vậy ông mới biết người mà ông cho món quà đó chính là Chúa. Thành thử khi mình bố thí cho ai là bố thí cho chính Chúa Ki-tô.
QUYẾT TÂM
a. Chúng ta hãy bố thí với tất cả khả năng của mình. Chúng ta hãy xin lễ cầu cho họ với tất cả các quyền lực của chúng ta.
b. Chúng ta hãy xem lễ nhiều hơn nếu có thể.
c. Chúng ta hãy dâng cho Chúa những đau khổ, chịu đựng để cầu cho họ.
d. Chúng ta hãy đem họ ra khỏi lửa luyện tội, và sẽ đền đáp cho chúng ta cả ngàn lần hơn.
CÁC LINH HỒN KHI RA KHỎI LUYỆN TỘI HỌ SẼ LÀM NHỮNG GÌ CHO NHỮNG NGƯỜI ĐÃ GIÚP ĐỠ HỌ
Thánh Anphongso nói rằng: “Các linh hồn, mặc dù không có công trạng gì đáng được thưởng, nhưng họ có thể cầu nguyện rất đắc lực cho mình. Họ không thể bầu cử cho mình như các Thánh, nhưng Thiên Chúa là Đấng tốt lành. Các linh hồn đó họ có thể van xin Chúa cho chúng ta nhiều ơn đặc biệt để giúp chúng ta tránh khỏi tay ma quỷ, bệnh hoạn hoặc hiểm nguy trong mọi vấn đề.”
Sự việc này không thể nghi ngờ được vì chúng tôi đã nói rằng họ sẽ đền đáp cho chúng ta cả ngàn lần hơn, một khi chúng ta làm ơn cho họ. Những sự việc sau đây, là những câu chuyện trong hàng trăm câu chuyện được chúng tôi đề cập đến đủ chứng minh quyền lực và lòng bao dung của các linh hồn.
LÀM SAO MỘT ĐỨA CON GÁI CÓ THỂ KIẾM RA MỘT BÀ MẸ?
Một người đầy tớ nghèo ở Pháp tên Jeanne Marie, một lần kia đi lễ cô được nghe bài giảng “Cầu nguyện cho các linh hồn nơi luyện tội.” Bài giảng đã làm cho cô không thể nào quên được, ý nghĩ đó luôn luôn lẩn quẩn trong đầu cô, cô suy nghĩ về sự đau khổ của các linh hồn đang phải nung nấu chịu đựng trong biển lửa, cô cảm thấy khủng khiếp, và tự hỏi tại sao bạn bè trên thế gian lại có thể quên lãng họ một cách vô tình như vậy.
Cũng trong bài giảng, cô được nghe những linh hồn bị giam cầm rất lâu, sự đền tội đã gần sắp xong, sắp được giải thoát, họ chỉ cần một lễ thôi, là sẽgiúp họ ra khỏi chốn giam cầm, nhưng vì họ bị quên lãng, không người cầu nguyện, không kẻ xin lễ cho họ nên vẫn bị giam giữ ở đó. Với cô, lòng tin thật giản dị, và cô tự hứa sẽ xin lễ mỗi tháng cho các linh hồn, nhất là những linh hồn sắp được về chầu Chúa. Đồng lương của cô rất ít ỏi nhưng hằng tháng cô vẫn giữ được lời hứa.
Một lần kia đi Paris với người chủ, cô ngã bệnh phải vào nhà thương, không may mắn chứng bệnh đó kéo dài quá lâu, chủ của cô phải về trước nhưng mong rằng người đầy tớ sẽ mau về với bà. Cuối cùng cô cũng được ra khỏi nhà thương. Tiền trong túi chỉ còn một đồng France. Cô phải làm sao bây giờ? Đi về đâu? Cô chợt nhớ lại tháng này cô chưa xin lễ cho các linh hồn như cô vẫn làm hằng tháng. Nhưng cô chỉ còn một đồng! Vừa đủ để mua một ít đồ ăn. Nhưng nghĩ đến sự đau khổ của các linh hồn, cô quyết định sẽ không mua đồ ăn mà dùng tiền đó tới nhà thờ xin một vị linh mục làm cho lễ cầu cho các linh hồn. Vị linh mục bằng lòng mà không biết rằng đó là đồng tiền duy nhất của cô gái nghèo nàn đã không ngần ngại bỏ ra bố thí cho các linh hồn, tâm hồn thật cao đẹp.
Sau sự hy sinh cao cả đó, vị nữ anh hùng nghèo nàn rời khỏi nhà thờ. Một thoáng buồn trên khuôn mặt, cô cảm thấy như lạc đường. Và kìa, một người thanh niên trẻ thấy được sự phiền não của cô, hỏi cô có vấn đề gì nan giải hầu anh có thể giúp, cô thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe và cuối cùng cô ngỏ ý muốn có một việc làm. Không hiểu tại sao cô cảm thấy có niềm tin tưởng và sự an ủi nơi người thanh niên này. Người thanh niên lắng nghe cô nói rồi đáp: “Tôi rất vui thích được giúp đỡ cô. Tôi biết có người đang cần người giúp việc, hãy đi với tôi.” Sau đó người thanh niên dẫn cô tới một căn nhà cách đó không xa, bảo cô nhấn chuông, anh chắc chắn cô sẽ có việc làm.
Để trả lời, ra mở cửa là một người đàn bà. Cô Jeanne Marie chào: “Thưa bà, tôi được biết bà đang muốn tìm một người giúp việc, hiện giờ tôi không có việc làm, và rất mong được vào giúp việc trong nhà bà.” Người đan bà ngạc nhiên trả lời: “Ai đã nói cho cô hay tôi đang cần người làm, chỉ vài phút trước đây thôi, tôi mới cho người giúp việc của tôi nghỉ, và trong một thoáng giây cô làm sao gặp được cô ta mà biết chuyện đó?”
Cô Jeanne Marie trả lời: “Thưa bà, không phải vậy, người đã chỉ cho tôi biết bà đang cần người là một thanh niên trẻ.” “Không thể nào”, người đàn bà la lên: “Không có người thanh niên nào cả, sự thật không ai biết tôi đang cần người làm.” “Nhưng thưa bà.” Người con gái chỉ tay lên tấm hình treo trên tường, trả lời một cách rất rõ ràng “Đó là người thanh niên đã nói cho tôi biết!” Người đàn bà nói: “Tại sao? Nó là con trai độc nhất của tôi, đã chết hơn cả năm nay rồi!” “Chết hay không chết”, người con gái quả quyết chắc chắn chính anh ta đã nói cho tôi tới đây gặp bà, anh ta đã dắt tôi đến tận cửa nhà bà, nhìn cái thẹo trên mắt anh ta, tôi có thể nhận diện anh ta bất cứ nơi nào. “Rồi cô kể cho bà chủ nghe câu chuyện, với một đồng tiền cuối cùng cô lấy để đi xin lễ cầu cho các linh hồn, và nhất là những linh hồn sắp ra khỏi chốn giam cầm. Người đàn bà nghe xong sự thật, mở vòng tay đón cô: “Vô đây, từ nay con không phải là đầy tớ, mà là đứa con yêu dấu của ta, bởi con đã cứu con trai ta về Thiên Đàng, ta tin rằng nó đã đem con tới cho ta.”
LÀM SAO MỘT ĐỨA TRẺ NGHÈO NÀN CÓ THỂ TRỞ THÀNH LINH MỤC, RỒI HỒNG Y, SAU ĐÓ LÀ THÁNH.
Thánh Peter Damian mất cả cha lẫn mẹ từ lúc mới sanh. Một trong mấy người anh đã lãnh anh về nuôi nấng, nhưng đối xử với anh vô cùng tàn tệ, bắt anh làm việc rất cực khổ, ăn uống thì không ra gì, còn quần áo thì không đủ để mặc. Một ngày kia Peterlượm được một miếng bạc trắng, nó tiêu biểu cho vận may của Peter. Một người bạn nói với Peter rằng: “Anh có thể dùng nó, vì đâu biết ai là chủ của nó mà trả lại được.”
Sự khó khăn của Peter là cái gì anh cũng cần thiết vì đối với anh cái gì cũng không có, nên anh rất cần nhiều thứ. Vấn đề trong đầu anh là muốn dùng đồng bạc đó làm việc có ý nghĩa hơn – anh muốn xin một lễ thánh cầu cho các linh hồn trong luyện tội, nhất là linh hồn cha mẹ yêu dấu của anh. Trong cái giá hy sinh cao quý nhất, anh đã lấy tiền đó để xin lễ mà quên đi bản thân mình.
Kể từ ngày đó, vận mạng của anh thay đổi hoàn toàn một cách thấy rõ, do sự trả ơn rất lớn lao của các linh hồn vì sự hy sinh của anh. Người anh lớn nhất của anh gọi tới căn nhà anh đang ở và rất kinh hãi khi biết người em nhỏ bé của mình phải sống trong cảnh tàn tệ như thú vật. Ông liền đem Peter về nuôi nấng cho ăn học và lo lắng thương yêu như con ruột mình.Ơn đổ tràn trên ơn, tài nghệ con người Peter trở thành tiếng tăm, anh dấn thân trên con đường linh mục, không bao lâu, anh được thăng tiến lên hàng Giám Mục, rồi Hồng Y. Phép lạ chứng minh sự thánh thiện của anh, bởi vậy sau khi chết, Người được phong thánh và tiến sĩ của Hội Thánh. Biết bao ơn đổ xuống cho Người kể từ sau khi một lễ thánh cầu cho các linh hồn.
CUỘC MẠO HIỂM Ở APENNIES
Một nhóm linh mục được gọi tới La Mã để nghiên cứu về một vấn đề trọng đại. Họ mang theo một số hồ sơ quan trọng, và một số tiền lớn để giao cho Đức Giáo Hoàng. Được biết vùng Apennies, quãng đường mà họ phải đi ngang qua là mộtvùng bại hoại làm ăn của một đảng cướp núi. Hồi đó chưa có các đường hầm đi ngang lòng núi, hay xe lửa như bấy giờ. Các linh mục tự đặt mình dưới sự che chở của các linh hồn và đọc kinh cầu hồn từng giờ cho họ.
Khi tới lòng núi, người tài xế liền báo nguy, cùng lúc đó đoàn ngựa như có linh ứng, chúng giận dữ phóng nước đại. Nhìn quanh các linh mục thấy một bọn cướp dữ tợn đứng vây hai bên đường với những họng súng đang gườm sẵn vào, họ sẵn sàng nhả đạn bất cứ lúc nào. Nhưng rồi các linh mục đã rất ngạc nhiên là không có một tiếng súng nào nổ cả. Sau một giờ chạy trối chết, người tài xế dừng lại nhìn các linh mục rồi nói: “Con không hiểu tại sao chúng ta thoát được, vì những kẻ liều mạng kia không bao giờ chúng tha cho một người nào cả.”
Sự việc xảy ra không ngờ được. Các linh mục tin rằng các ngài được sự bình an là nhờ ở các linh hồn che chở. Khi công việc kết thúc ở La Mã, một trong số các linh mục được giữ lại thành Eternal, vị linh mục này được bổ nhiệm làm cai quản của một nhà tù. Sau đó không lâu, một trong những tên cướp đã bị bắt sau vụ đánh cướp ở Ý và bị lên án tử hình vì đã phạm bao nhiêu tội giết người, cướp của, hắn phải đợi trong nhà tù để chờ xử tử.
Vì muốn gây niềm tin nơi tên cướp này, vị linh mục đã đến gặp và kể cho hắn nghe về những lần mạo hiểm của người, vừa rồi lại thoát nạn ở Apennies. Tên tử tù cảm thấy thích thú. Nghe xong hắn nói: “Tôi là người cầm đầu đảng cướp đó, chúng tôi nghĩ rằng các cha có tiền nên quyết định giết người cướp của, nhưng có một cái vô hình nào đó đã cản trở mỗi người chúng tôi, không cho chúng tôi nổ súng trong khi chúng tôi chắc chắn rằng công việc sẽ xong xuôi vì chúng tôi đã biết có thể làm được việc đó một cách dễ dàng.”
Vị linh mục nói cho tên cướp hay tại sao họ được đặt dưới sự che chờ của các linh hồn vì các ngài đã đặt sự an toàn của các ngài dưới sự bảo vệ của họ. Tên cướp tin tưởng lời nói của vị linh mục, và nhờ câu chuyện đó đã lay chuyển được hắn một cách dễ dàng. Sau cùng hắn chết trong sự tràn đầy hối hận ăn năn.
LÀM CÁCH NÀO ĐỨC GIÁO HOÀNG PIUS IX ĐÃ LÀM LÀNH MỘT TRÍ NHỚ TỒI TỆ?
Vị giáo hoàng đáng kính Pius IX bổ nhiệm một vị linh mục rất thánh thiện và khôn ngoan tên Padre Tomaso lên làm Giám Mục của một giáo phận. Vị linh mục này sợ hãi vì biết trách nhiệm đó quá nặng nề, nên hết lòng năn nỉ để thoái thác. Nhưng sự phản kháng của người chỉ là vô ích, vì bởi Đức Giáo Hoàng đã biết được những công trạng của người làm.
Qua sự hiểu biết, vị linh mục khiêm nhường năn nỉ một cuộc diện kiến với vị Giáo Hoàng. Đức Giáo Hoàng đã tiếp đãi người một cách rất niềm nở ân cần. Một lần nữa, người lại viện cớ để thoái thác nhiệm vụ, nhưng Đức Giáo Hoàng nhất định không lay chuyển. Cuối cùng vị linh mục đành phải nói với Đức Giáo Hoàng là người có một trí nhớ rất tồi tệ, e rằng có thể gây trở ngại nghiêm trọng đến chức vụ của người.
Đức Giáo Hoàng trả lời với nụ cười hiền của một người cha đáng mến: “Giáo phận của con rất nhỏ so với toàn bộ giáo hội mà ta đang gánh vác trên vai. Những lo lắng của con rất nhẹ so với những lo lắng của ta thì con sợ gì chứ? Cho con biết, ta cũng như con, ta chịu đựng sự khiếm khuyếtcủa trí nhớ, nhưng ta đã cầu nguyện một cách sốt sắng hằng ngày cho các linh hồn, và trả lại cho ta, các linh hồn ấy đã cho ta một trí nhớ tuyệt vời, con có muốn như vậy không? Con yêu dấu, con sẽ có cớ để vui mừng.”
CHO NHIỀU BAO NHIÊU HƯỞNG NHIỀU BẤY NHIÊU
Một nhà doanh nghiệp ở Boston trong hội các đảng linh hồn, đã cho hội một số tiền lớn để xin lễ hàng năm. Cha Giám đốc của hội rất ngạc nhiên vì lòng quảng đại của ông, bởi bì người biết ông này không giàu có gì. Một ngày kia, cha Giám đốc hỏi ông một cách nhã nhặn rằng số tiền ông biếu tặng hội để xin lễ có phải là của ông hay là ông gom lại của nhiều người khác.
Người đàn ông đáp: “Nó là của riêng con.” Nhưng xin cha đừng lo. Con không phải là người giàu có, và có thể cha nghĩ rằng con đã cho nhiều người hơn cái khả năng của con. Không phải vậy, các linh hồn cho con được hưởng nhiều hơn là những gì con đã cho đi. Không ai rộng lượng hơn các linh hồn.”
NGƯỜI THỢ IN Ở COLOGEN
Người thợ in lừng danh ở Cologen tên William Freyssen đã thuật lại cho chúng tôi biết làm cách nào con ông và vợ ông được phục hồi sức khỏe bởi các linh hồn. Ông William được lệnh in một ít tác phẩm về lửa luyện tội. Khi sửa chữa những bản in, câu chuyện kể lại trong đó đã khiến ông chú ý bận tâm. Lần đầu tiên ông biết được sự kỳ diệu mà các linh hồn có thể làm cho bạn bè của họ.
Ngay lúc đó, con trai ông lâm bệnh nặng, và rồi trường hợp trở nên thất vọng. Sực nhớ tới những gì ông đã đọc được về quyền lực của các linh hồn, ông William lập tức hứa sẽ làm lan rộng ra bằng cách dùng tiền của mình để in 100 cuốn sách về các linh hồn mà ông đang in. Muốn cho sự việc được thêm long trọng, ông vô nhà thờ lập lời nguyền. Ngay tức khắc ông cảm thấy sự bình an và niềm tin tưởng tràn đầy trong tâm hồn. Về nhà, đứa con trai ông từng không nuốt nổi một giọt nước, giờ thì nó đòi ăn.
Ngay hôm sau, nó qua khỏi sự nguy hiểm và bình phục một cách hoàn toàn. Lập tức, ông William mua những cuốn sách về lửa luyện tội để phát ra ngoài ông có cảm giác chắc chắn rằng đó là cách tốt nhất để giúp đỡ các linh hồn bằng phương thức làm cho mọi người chú ý đến họ. Vì không có ai trên đời này, một khi đã biết các linh hồn phải chịu đựng đớn đau ngụp lặn trong biển lửa mà có thể làm ngơ không cầu nguyện cho họ.Thời gian trôi qua, một tin buồn nữa lại đến với người thợ in. Lần này, người vợ yêu dấu của ông lâm bệnh, bất chấp mọi săn sóc lo lắng, nhưng bà mỗi ngày một nặng thêm. Bà mất trí nhớ và hầu như hoàn toàn tê liệt, các bác sĩ cũng đành bó tay.
Ông chồng nhớ lại những gì mà các linh hồn đã làm cho con trai ông, một lần nữa lại chạy tới nhà thờ và hứa sẽ phát ra 200 cuốn sách về lửa luyện tội, năn nỉ trao đổi với các linh hồn hãy cứu lấy vợ ông. Huyền diệu thay! Trí nhớ của bà ta bình phục, thần trí cũng như phần lưỡi lại hoạt động bình thường. Trong một thời gian ngắn bà ta hoàn toàn khôi phục sức khỏe.
CHỮA LÀNH BỆNH UNG THƯ
D.Joanede Menezes đã kể lại sự lành bệnh của bà ta như sau. Bà đau đớn dữ dội bởi chứng bệnh ung thư cứ lớn dần trong chân của bà, bà chìm ngập nỗi buồn phiền.
Nhớ lại những gì đã được nghe về các linh hồn ở luyện ngục, bà đặt tất cả niềm tin nơi họ, và dâng 9 thánh lễ để cầu cho họ. Bà hứa nếu qua khỏi, bà sẽ loan những tin tức về sự lành bệnh của bà nếu lời cầu xin của bà được chấp nhận.
Và rồi lời cầu nguyện của bà đã được chấp nhận, lần lần chỗ sưng hạ xuống, cái bứu và ung thư biến mất.
SỰ THOÁT HIỂM KHỎI TAY BỌN CƯỚP
Cha Louis Manaci, một linh mục rất sốt sắng nhiệt tình trong vấn đề truyền giáo, người rất bận tâm với các linh hồn dưới luyện ngục. Người biết, người có bổn phận phải làm một cuộc hành trình rất là nguy hiểm, nhưng người tin tưởng ở sự kêu xin các linh hồn, họ sẽ phù hộ cho người khi gặp nguy hiểm. Con đường người đi, dẫn qua một cái sa mạc rộng lớn, theo như người được biết đó là chỗ đi của bọn cướp bóc vô lại hoành hành.
Trong bước đi nặng nề mệt nhọc, người lần hạt cầu cho các linh hồn. Không ngoài sự ngạc nhiên của người, nhìn quanh người thấy một người hậu vệ và những thần linh đang bảo vệ cho người. Ngay khi khám phá sự việc đó thì vừa lúc rơi vào cảnh mai phục của bọn cướp, tức thì các linh hồn bao quanh lấy người, và dẫn người ra khỏi tay bọn người đê tiện dã man đó. Các linh hồn thánh thiện đã không rời bỏ người cho tới khi người ra khỏi chỗ hiểm nguy.
SỐNG LẠI.
Câu chuyện như thế này: “Một thanh niên trẻ trong họ đạo tôi ngã bệnh nặng với chứng thương hàn. Cha mẹ anh quá đỗi buồn rấu và xin tôi tiến dẫn anh tới hội cầu nguyện cho các linh hồn. Đó là ngày thứ 7. Người thanh niên đang đứng trước cửa tử thần. Các bác sĩ phải cầu cứu tới các loại dược phẩm. Nhưng rồi tất cả đều vô hiệu. Họ không nghĩ ra điều gì khác hơn, họ đều tuyệt vọng chán nản.”
“Nhưng chỉ riêng tôi còn hy vọng. Tôi biết quyền lực của các linh hồn, bởi tôi đã thấy những gì họ có thể làm được.” “Ngày chúa nhật tôi năn nỉ hội các linh hồn cầu nguyện một cách sốt sắng cho bệnh nhân.” “Ngày thứ hai, sự nguy hiểm qua khỏi. Người thanh niên trẻ đã được lành lại.”
HÃY ĐỌC VÀ Ý THỨC
“Trong cuộc đời tôi”, vị linh mục đã viết, “Tôi để ý với sự ngạc nhiên là có rất ít người công giáo giàu lòng quảng đại với người nghèo khó, mặc dù đó là lệnh của Thiên Chúa muốn họ phải làm như vậy.”
“Tôi cũng đã có nói, có một số người công giáo rất quảng đại, rất tốt bụng. Người thì lo cho người nghèo, người thì chăm kẻ bệnh như: cùi, lao phổi, ung thư, thần kinh tâm trí, tất cả có bạn bè của họ. Người thì giúp đỡ giới trẻ, người khác thì thích giúp đỡ người già. Tất cả các thành phân của những người nghèo khó trong xã hội đều được giúp đỡ… Nhưng chúng tôi đã nói, số lượng những người quảng đại cần phải có nhiều hơn và họ cần phải rộng lượng hơn nữa.”
“Có thể ta có vài người làm vậy, nhưng với tôi, tôi chưa được gặp một ai.” Thật sự những lời này của vị linh mục này không có sai tí nào cả. Cách tốt nhất là hãy phổ biến cuốn sách này ra cho mọi người biết, để các linh hồn đau khổ kia có thêm hàng trăm người bạn nữa. Không ai đã đọc mà có thể từ chối sự giúp đỡ cho họ.
ÁO ĐỨC BÀ
Có hai lời hứa Đức Mẹ đã hứa với những ai mặc áo Đức Bà. Lời hứa Đức Mẹ hứa với Thánh Shnon Stoe ngày 16 tháng 7 năm 1251 là: “Ai mặc áo này trong giờ chết sẽ không bị lửa đời đời thiêu đốt.”
Lời hứa thứ hai, Đức Mẹ hứa với Đức Giáo Hoàng Gioan thứ 22 năm 1322: “Ta là Mẹ Ơn Sủng, sẽ xuống vào ngày thứ 7 đón kẻ nào mặc áo Đức Bà sau khi họ chết khỏi lửa luyện tội.” Để được ơn đặc biệt này có 3 điều kiện phải giữ là:
1. Mặc áo Đức Bà
2. Thực hành sự trinh trắng trong cuộc sống
3. Đọc kinh áo Đức Bà mỗi ngày