NHẬT KÝ LÒNG THƯƠNG XÓT CHÚA Phấn II: số 151-300

151      + Một lần kia, lúc tôi đang ở trong nhà bếp với chị N., [1] chị có phần khó chịu đối với tôi, và như một hình phạt, chị ra lệnh cho tôi phải ngồi trên bàn trong lúc chị vất vả tiếp tục làm các việc lau chùi, rửa ráy. Đang khi tôi ngồi như vậy, các chị khác đi qua và rất ngạc nhiên khi thấy tôi ngồi trên bàn và mỗi người bình luận một câu. Chị này bảo rằng tôi là đồ lười, chị khác thì nói: “Thứ kỳ cục!”. Lúc đó, tôi mới là một thỉnh sinh. Các chị khác lại nói: “Chị ta rồi sẽ ra thứ nữ tu gì đây?”. Tuy nhiên, tôi vẫn không xuống khỏi bàn vì chị N. nhân danh đức vâng lời [2] ra lệnh cho tôi ngồi như thế đến khi nào chị cho xuống mới thôi. Thực vậy, chỉ mình Chúa biết việc ấy đòi phải có bao nhiêu hành vi bỏ mình. Tôi tưởng mình xấu hổ mà chết mất. Thiên Chúa vẫn thường để những điều như thế xảy ra để huấn luyện con người nội tâm của tôi, nhưng Người cũng bù đắp nỗi nhục nhã ấy bằng một an ủi lớn lao. Trong giờ chầu phép lành hôm ấy, tôi được nhìn thấy Chúa trong vẻ đẹp đẽ vô cùng. Chúa Giêsu nhìn tôi một cách từ ái và phán: Ái nữ của Cha, con đừng sợ đau khổ; Cha ở với con.

152      Một lần kia, tôi phải trực đêm, [3] tâm trí hết sức ưu tư về việc vẽ bức hình, tôi không biết phải theo đường nào vì lúc nào người ta cũng ra sức thuyết phục tôi rằng tất cả điều ấy chỉ là ảo tưởng. Đàng khác, một vị linh mục lại nói có lẽ Thiên Chúa muốn được thờ phượng qua bức hình này và do đó, tôi phải gắng liệu mà nhờ vẽ. Trong lúc đó, linh hồn tôi cực kỳ uể oải. Khi vào nhà nguyện nhỏ, tôi gục đầu sát vào nhà tạm, gõ cửa và (73) thân thưa: “Lạy Chúa Giêsu, xin nhìn đến những khó khăn kinh khủng về việc vẽ bức hình mà con đang phải gánh chịu”. Và tôi nghe một tiếng nói từ nhà tạm: Ái nữ của Cha, những đau khổ của con sẽ không còn lâu nữa đâu.

153      Một ngày kia, tôi nhìn thấy hai con đường. Một con đường thênh thang, đầy cát mịn và hoa lá, tràn đầy lạc thú, tiếng nhạc, và mọi trò tiêu khiển. Người ta đi lại trên con đường ấy, múa hát và vui vẻ. Họ đã đi đến cùng đường mà không biết. Và ở cuối con đường này là một vực thẳm kinh khủng; tức là hoả ngục. Các linh hồn sa xuống đó một cách mù quáng; họ đi thế nào thì sa xuống đó như vậy. Và con số ấy rất đông, không thể đếm xuể. Tôi còn nhìn thấy một con đường nữa, đúng ra là một nẻo hẹp, rải rác đầy gai góc và đá sỏi; những người đi trên con đường này khóc lóc vì đủ loại đau thương ập xuống trên họ. Một số người ngã xuống trên đá sỏi, nhưng lập tức đứng dậy và tiếp tục đi. Ở cuối con đường này là một khu vườn lộng lẫy chan chứa mọi hạnh phúc, và tất cả các linh hồn này đều được vào nơi ấy. Ngay lúc đó, họ quên hết mọi đau thương của mình.

154      Một lần kia, khi có một giờ chầu tại tu viện các nữ tu dòng Thánh Gia, [4] chiều tối, tôi cùng với một chị khác đi sang đó. Ngay khi tôi vừa vào nhà nguyện, sự hiện diện của Chúa ngập tràn linh hồn tôi. Tôi thầm thĩ cầu nguyện như thường lệ. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy Chúa và Người phán với tôi: Con hãy biết nếu con thờ ơ với việc vẽ bức hình và toàn bộ công cuộc của Lòng Thương Xót, con sẽ phải trả lẽ vì rất đông các linh hồn trong ngày phán xét. Sau những lời của Chúa, một nỗi sợ hãi tràn ngập linh hồn tôi, và sự kinh hoàng chộp bắt tôi. Tôi cố gắng hết sức nhưng không sao trấn tĩnh được. Những lời này vang vọng bên tai tôi: như vậy, trong ngày phán xét, không những tôi phải trả lẽ về bản thân, mà còn về các linh hồn khác nữa. Những lời này xé nát tâm hồn tôi. Khi về đến nhà, tôi đến với Chúa Giêsu Nhỏ, [5] sấp mình xuống trước Thánh Thể và thân thưa với Chúa: “Con sẽ làm hết sức mình, nhưng nài xin Chúa luôn luôn ở với con và ban sức mạnh cho con thực thi thánh ý Chúa; vì Chúa có thể làm được mọi sự, trong khi tự sức mình, con không làm được gì”.

155      (75) + Điều xảy ra là ít lâu nay, nhiều lúc trong linh hồn tôi cảm nghiệm có một linh hồn nào đó đang cầu nguyện cho tôi; và tương tự, tôi cũng cảm thấy trong linh hồn có một linh hồn nào đó cần tôi cầu nguyện, mặc dù họ không ngỏ lời với tôi về điều ấy. Đó là một cảm giác bồn chồn, như thể có ai đó đang gọi tôi; và khi tôi cầu nguyện, tôi được bình an trở lại.

156      + Một lần kia, tôi khao khát được rước Chúa, nhưng vì một nghi nan, nên tôi không hiệp lễ. Tôi rất khổ não vì điều này. Dường như tâm hồn tôi vỡ ra vì nỗi đau đớn. Khi tôi bắt đầu làm việc, tâm hồn tôi tràn ngập nỗi cay đắng, Chúa Giêsu thình lình đứng bên cạnh tôi và phán: Ái nữ của Cha, con đừng bỏ hiệp lễ trừ khi biết rõ sự sa ngã của con thật nghiêm trọng; ngoài ra, đừng để nỗi nghi nan nào cản ngăn con hiệp nhất với Cha trong mầu nhiệm tình yêu của Cha. Những lỗi nhỏ mọn của con sẽ biến mất trong tình yêu Cha như một mẩu rơm được ném giữa hoả lò khổng lồ. Con hãy biết rằng con làm cho Cha đau khổ rất nhiều khi không tiếp nhận Cha trong giờ hiệp lễ.

157      + Vào buổi tối, khi vào nhà nguyện nhỏ, tôi nghe những lời này trong linh hồn: Ái nữ của Cha ơi, con hãy suy nghĩ về những lời này: “Trong cơn xao xuyến bồi hồi, Người cầu nguyện càng khẩn thiết hơn” (Lc 22,44). Khi tôi bắt đầu suy kỹ hơn về những lời này, rất nhiều ánh sáng đã tràn vào linh hồn tôi. Tôi biết chúng ta cần phải kiên bền trong cầu nguyện, và thường thì phần rỗi chúng ta tuỳ thuộc vào lời cầu nguyện khó khăn ấy.

158      + Khi tôi ở Kiekrz [1930] để thay cho một chị [6] tại đó trong một thời gian ngắn, vào buổi chiều, tôi đi dạo trong vườn và dừng lại bên bờ hồ; tôi đứng đó một hồi lâu nhìn ngắm cảnh vật chung quanh. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy Chúa Giêsu bên cạnh, và Người âu yếm nói với tôi: Tất cả đây Cha đã tạo dựng cho con, hỡi Bạn Tình của Cha; con hãy biết rằng mọi vẻ đẹp này chẳng là gì nếu sánh với những gì Cha đã chuẩn bị cho con trong cõi đời đời. Linh hồn tôi tràn ngập an ủi đến nỗi tôi lưu lại đó cho đến tận chiều tối, nhưng với tôi dường như chỉ là một thoáng giây phút ngắn ngủi. Hôm ấy là ngày rảnh rỗi tôi được dành làm ngày tĩnh tâm, [7] (75) thành ra tôi được tự do cầu nguyện. Ôi, Thiên Chúa nhân lành vô cùng đeo đuổi chúng ta một cách từ ái biết bao! Điều thường xảy ra là Thiên Chúa đã ban cho tôi những hồng ân lớn lao nhất vào những lúc bất ngờ nhất.

159      + Ôi Bánh Thánh vì con chịu giam hãm trong chén vàng,

            Ước chi băng qua hoang mạc lưu đày lớn rộng này

            Mà con vẫn trong sạch, nguyên tuyền, và vô tì vết;

            Ôi, xin ban cho con ơn ấy nhờ quyền năng tình yêu Chúa

            Để điều này trở thành sự thật.

            Ôi Bánh Thánh, xin nhận lấy linh hồn con làm nơi cư ngụ,

            Ôi tình yêu thương tinh ròng nhất của Trái Tim Chúa!

            Xin đẩy lùi bóng tối bằng sự rạng ngời của Chúa.

                Xin đừng từ chối ơn thánh Chúa cho một linh hồn khiêm nhượng.

            Ôi Bánh Thánh, niềm hoan lạc của cả thiên đàng,

            Mặc dù vẻ đẹp của Chúa bị che khuất

            Và được gói gọn trong một miếng bánh nhỏ,

            Nhưng đức tin mãnh liệt vẫn xé được bức màn.

Ấn vào 16 số thứ tự bên dưới để đọc trang tiếp theo

(Giải thích chú thích ở cuối trang 16)

Discover more from Radio Lòng Chúa Thương Xót

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading